CON CẢM ƠN CHÚ THƠ NHIỀU LẮM AH.
http://baovecovang2012.wordpress.com/2013/04/24/kiep-nguoi-doi-linh-hoang-nhat-tho/
Sáng mở mắt thức dậy đi cày trả nợ áo cơm, tối lên giường nhắm mắt khép lại thêm một ngày trôi qua của đời người hay là khép lại cánh cửa trần gian vĩnh viễn nào ai biết … Mỗi ngày chạy đua với thời gian trong cái vòng tròn nhỏ bé chỉ có 12 con số với bao nhiêu việc, ngày này sang ngày khác đã vương lại “dấu chân chim” nơi khóe mắt, thời gian vùn vụt lướt qua in hằn trên vầng trán những nếp ưu tư trăn trở quê hương dân tộc vẫn còn đang ngập chìm trong thiên đàng máu của lũ bạo quyền CSVN. “Trách Nhiệm” chưa hoàn thành mà đã gần hết một kiếp người, gót giày saut viễn xứ đang di hành về hướng nghĩa trang mà cố quốc vẫn dặm trường cách trở …!
Đời người chỉ là thoáng phù du … nhưng thoáng phù du đó là cả một chiều dài ngụp lặn bể dâu trong cuộc sống, thăng trầm trong dòng lịch sử quê hương … những tháng ngày vô tư nô đùa của tuổi thơ, những năm dài mài đủng đáy quần trên ghế nhà trường, những ngày mòn gót giày xuôi ngược sông hồ làm người lính gìn giữ quê hương … thời gian đã mang đi tất cả chỉ để lại hai chữ “dĩ vãng” buồn tênh và phần đời viễn xứ buốt đau …!
Hằng ngày dành chút thì giờ lặng lẽ đi vào dòng tiềm thức, lục lọi tìm kiếm những trang “KBC” còn vương lại trong chiếc balô “ký ức” kể từ ngày gãy súng, để mà thương, để mà nhớ những ngày khoác chinh y … Để “Tưởng Niệm” những người trong một chuyến quân hành mãi mãi không trở về … những chuyến hải hành ra khơi không bao giờ trở lại cập bến … những phi vụ miên viễn không trở lại hạ cánh chạy dài trên phi đạo … những “Kinh Kha” thời đại trong công tác vượt tuyến, xâm nhập mật khu của giặc và trở thành những chiến sĩ vô danh ; Để “Vinh Danh-Tri Ân” những người đã đem máu đào tô thắm Lá Cờ Hồn Thiêng Sông Núi, đem giòng máu đỏ làm mạch sống cho cả Miền Nam Việt Nam … những người đã đem cánh tay, cái chân làm hàng rào bảo vệ hai chữ “Tự Do” cho quê hương … những người hy sinh cặp mắt làm ánh hỏa châu soi sáng chiến trường cho đồng đội dựng cờ chiến thắng. Nói tóm lại … Người Lính VNCH từ hậu phương ra đến tiền tuyến, người đóng góp sinh mạng, kẻ góp một phần thân thể, người góp máu, kẻ đổ mồ hôi, kẻ công người lao bảo toàn “Danh Dự“, chu toàn “Trách Nhiệm ” bảo vệ “Tổ Quốc” cho đến một ngày …
Một ngày nhớ để mà đau … ngày Miền Nam Việt Nam bị người bạn đồng minh bức tử, Người Lính VNCH bị trói tay trong thế chiến lược trên bàn cờ chính trị của hai khối Tư Bản và Cộng Sản ; Ngân khoản 300 triệu đô viện trợ khẩn cấp về mặt quân sự theo yêu cầu của chính phủ VNCH trong cơn hấp hối cũng bị người bạn đồng minh nhẫn tâm làm ngơ … để rồi ngày 30/04/1975 đã trở thành ngày đại tang của quê hương, dân tộc. Ôi … VNCH là một tiền đồn tự do với một quân đội hùng mạnh, thiện chiến ngăn chận sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản nơi vùng Đông Nam Á trong suốt hai mươi năm đã sụp đổ tang thương chỉ vì 300 triệu đô !
30/04/1975, một ngày tàn chinh chiến thương đau, uất nghẹn, tang tóc … Mẹ Việt Nam xót xa, tan nát cõi lòng nhìn những đứa con yêu của tổ quốc hiên ngang đi vào lịch sử … một số hối hả, kinh hoàng rời bỏ quê hương … một số rút vào rừng lập chiến khu phục quốc tiếp tục chiến đấu … hằng trăm ngàn lê lết bên lề cõi sống trong cặp mắt hận thù của kẻ mang danh “giải phóng” … hằng trăm ngàn đứa con “dại khờ” lần lượt khăn gói đi vào cạm bẫy giết người trong chính sách gian trá “một tháng học tập cải tạo” của lũ cộng sản độc ác, gian tà, khát máu, điêu ngoa, xảo trá. “Một tháng học tập” đó đã bị lũ “đỉnh cao trí tuệ” “giải phóng” thành vài năm cho đến gần 20 năm tùy theo cấp bậc, chức vụ, ban ngành … Hơn hai trăm ngàn đã nhắm mắt vĩnh viễn trong các trại tù khổ sai, khắc nghiệt vì bị tra tấn, bỏ đói, thủ tiêu, cưỡng bức lao động quá sức người, bệnh hoạn không được chữa trị, vượt ngục không thành, một số đã tự tử trong cơn uất nghẹn tột cùng !
Những người tù “ngã ngựa” may mắn còn thoi thóp, lần lượt rời khỏi trại tù “cải tạo” để bước vào nhà tù “quê hương” với lý lịch “ngụy” lê tấm thân tàn, ma dại dưới sự quản chế của đám quỷ đỏ địa phương trong cái chế độ bạo quyền, thù hằn, phi nhân, vô thần, khát máu, độc tài, độc ác, gian trá và ngu dốt. Với mảnh bằng tốt nghiệp “cải tạo” kèm theo lý lịch “ngụy” nên đi đến nơi nào xin việc làm cũng “được” …. từ chối, thôi thì đành cầm cái mảnh bằng lót “bàn tiếp hậu” ngồi nơi góc đường vá xe, đạp xích lô, kéo xe cây, khuân vác .v..v… để đỡ gánh nặng kinh tế cho cha mẹ, vợ con trong cái thiên đàng “xuống hố cả nước”.
Cái mảnh bằng “cải tạo” với lý lịch “ngụy” bị lũ cộng sản ngu dốt, căm thù “giải phóng” ra ngoài cuộc sống của xã hội, bỗng trở thành vị cứu tinh khi chính phủ Hoa Kỳ dưới thời tổng thống Ronald Reagan đón nhận vào Mỹ theo diện tị nạn chính trị trong chương trình nhân đạo. Những người “gãy súng” đang thoi thóp trong biển máu “giải phóng” có bằng tốt nghiệp “cải tạo” từ ba năm trở lên, nghẹn ngào giã từ quê hương, vui mừng thoát khỏi cái địa ngục trần gian ra đi về hướng ánh sáng ngọn đuốc “Tự Do soi sáng Thế giới” của “Nữ Thần Tự Do” nơi Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Kẻ đến trước, người đến sau đã trở thành “Người Lính Già xa Quê Hương”, trong cuộc chiến họ vai sát vai gánh vác giang sơn, đem sinh mạng “Bảo Quốc-An Dân” … ngày nay trên mảnh đất lưu vong, họ tiếp tục chung tấm lưng gầy đem những chuỗi ngày còn lại đóng góp vào công cuộc đấu tranh giành lại hai chữ “Tự Do” cho quê hương dân tộc đã bị lũ CSVN cướp mất từ một ngày nửa phần còn lại của đất nước rơi vào tay cộng sản 35 năm về trước. Những người trai một thời đi viết sử xanh, bây giờ tóc đã hoa râm cho đến bạc trắng mái đầu nhưng họ luôn luôn có mặt và tiên phong trong đoàn người biểu tình dưới cơn nắng cháy gay gắt, dưới cơn mưa đẫm ướt hoặc ngồi lạnh căm ngoài trời thắp nến trong những đêm không ngủ … để lên án, tố cáo tội ác của cộng sản, đả đảo bạo quyền hại dân và bán nước, cũng như đập tan sự xâm nhập của bè lũ cộng sản đã và đang len lõi vào Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại bằng con đường văn hóa vận trong Nghị Quyết 36.
Trong khi những Người Lính VNCH lê tấm thân già cùng đồng bào và giới trẻ hải ngoại miệt mài đấu tranh cho Tự Do hay nói đúng hơn là đấu tranh giải thể bạo quyền CSVN, thì lại có những kẻ nhẫn tâm cởi bỏ manh áo tị nạn, trơ trẻn khoác vào mình chiếc áo gấm Việt kiều trở về tung tiền ăn chơi thỏa thích trên thân thể quê hương mẹ rách nát, dày vò những thân xác mang đầy vết tích tang thương đẫm nước mắt xót xa ; Có kẻ dã man vì chút lợi riêng trở về cúi đầu nhận cái áo gấm bố thí “Việt kiều yêu nước_Khúc ruột ngàn dặm” của đảng để bắt tay hợp tác với giặc xóa bỏ ngày đại tang của quê hương …! Những con sâu này không nhiều thì ít đã làm ảnh hưởng đến công cuộc đấu tranh của Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại … Những con vi khuẩn này đã làm cho thế giới tự do nhận định về bạo quyền CSVN ở góc cạnh chính trị nào …!
Có người thì suy nghĩ cao siêu hơn nên ngồi im chờ tình hình thế giới thay đổi CSVN, hoặc “ngây thơ” nằm mơ đợi chờ lũ chó dại gian trá CSVN tự thay đổi, tự khai tử đảng CSVN, tự giải tán chế độ bạo quyền và trao trả đất nước lại cho người dân ;
Giở lại trang sử cũ trong quá khứ, nếu lũ chó điên CSBV tôn trọng những gì đã ký kết thì đã không có khói lửa chiến tranh triền miên phủ dày quê hương suốt 20 năm, không có Tết Mậu Thân 1968 kinh hoàng, dòng lịch sử Việt Nam không có trang sử máu “Tháng Tư Đen 1975” với năm vị tướng lãnh cùng một số Quân-Cán- Chính VNCH phải tự sát và hơn hai trăm ngàn Quân-Cán-Chính VNCH phải vùi xác không manh chiếu rách bó thây trong hai trăm ngôi mộ máu “Trại Cải Tạo” trên hai miền Nam Bắc … 850 ngàn người Việt không phải ngủ vùi dưới lòng đại dương … không có thảm cảnh mấy chục triệu người dân phải uống nước mắt ngày này sang ngày khác để mà sống ngay chính trên quê hương của mình … không có ba triệu người Việt bước chai gót chân tha hương trên khắp thế giới và cũng không bao giờ có lũ “dép râu, nón cối, mũ tai bèo” hút cạn máu người dân, nhưng lại khiếp nhược, ươn hèn quỳ lạy dâng quê cha, bán đất tổ cho giặc để trở thành lũ bạo quyền tư bản đỏ ngày hôm nay. Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã từng nói “Đối với bọn CSVN, không có hội đàm hay thương thảo, mà chỉ có đem bom ném lên đầu bọn chúng ” … Hiện tại, chúng ta không có bom để ném lên đầu bọn chúng, nhưng chúng ta có quả bom “toàn dân” với mấy chục triệu ngòi nổ đang chờ người châm ngòi để khai tử lũ bạo quyền CSVN.
Năm 1975, Miền Nam Việt Nam bị cúp 300 triệu đô viện trợ về mặt quân sự nên đã rơi vào bàn tay khát máu của CSBV … Ngày nay, đồng bào hải ngoại gởi tiền về VN từ tám đến mười tỷ đô hằng năm, lũ cộng sản đã dùng một phần trong số tiền này tung ra Nghị Quyết 36 để làm lủng đoạn và đánh phá công cuộc đấu tranh của Cộng Đồng Người Việt tị nạn cộng sản nơi hải ngoại … Thử hỏi như thế thì bao giờ bạo quyền CSVN sụp đổ đây …! Con đường đấu tranh đầy dẫy chông gai, muôn ngàn khó khăn, đòi hỏi sự hy sinh, đoàn kết, kiên gan, bền chí, nhiệt tâm, tài trí, nhân lực, không ỷ lại và nhận thức rõ điểm “Tâm” và “Diện”. Dù tình hình thế giới có ảnh hưởng đến Việt Nam như thế nào đi nữa hoặc áp lực lũ bạo quyền CSVN thay đổi đường lối, chính sách, thì cộng sản vẫn là cộng sản. Con đường đấu tranh của chúng ta phải tiếp tục đi cho đến ngày thành công, chuyện nhà chúng ta thì chúng ta phải lo trước, đừng bao giờ ỷ lại, hy vọng từ bất cứ một thế lực ngoại bang nào hay trông chờ một biến chuyển của thế giới thay đổi CSVN … Cộng sản không thể thay đổi mà phải bị thay thế bởi chính toàn dân Việt Nam.
Con đường viễn xứ kéo dài gần 36 năm … những gót giày saut tha hương từ từ di hành về bên kia thế giới, bỏ lại đồng đội trên xứ lạ quê người … Những vì “Sao” của một thời lửa đạn lần lượt rụng rơi … Trung Tướng Lê Nguyên Khang, cựu Tư Lệnh Sư Đoàn TQLC lừng danh, đã cỡi “Cọp Biển” ra đi vĩnh viễn ngày 12/11/1996 ; Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh Quân Chủng Không Quân VNCH, nghiêng cánh sắt “Tổ Quốc Không Gian” vĩnh biệt ngày 27/08/1997 ; Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, cựu Tư Lệnh CSQG với tấm hình lịch sử xử tử tên đại úy đặc công cộng sản Nguyễn Văn Lém tự Bảy Lốp, ra đi vĩnh viễn ngày 14/07/1998 ; Người Lính lớn nhất của nền Đệ Nhị Cộng Hòa, Tổng ThốngNguyễn Văn Thiệu kiêm Tổng Tư Lệnh Tối Cao QLVNCH đã mang bao tâm tư và câu nói bất hủ “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm“, lặng lẽ vĩnh biệt toàn thể Quân-Dân- Cán-Chính VNCH” ngày 29/09/2001 ; Chuẩn Tướng “Thiên Thần Mũ Đỏ” Lê Quang Lưỡng tung cánh dù vĩnh biệt ngày 21/09/2005 ; Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, người hùng của Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, mang chiến dịch “Lôi Phong” lịch sử “Tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị” ra đi vĩnh viễn ngày 22/01/2007 ; Hải Quân Phó Đô Đốc Chung Tấn Cang vượt bao hải lý “Tổ Quốc Đại Dương” về bên kia thế giới ngày 24/01/2007 ; Đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH, vĩnh viễn từ giã ba quân, tướng sĩ ngày 22/01/2008 ; Đúng ba tháng sau, vào ngày 22/04/2008 … Trung Tướng Dư Quốc Đống, cựu Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù đã bung cánh dù vĩnh biệt theo vị cựu tư lệnh tiền nhiệm là Đại Tướng Cao Văn Viên ; Trung Tướng Cao Hảo Hớn, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Điều Hợp Bình Định và Phát Triển Trung Ương kiêm nhiệm Phụ Tá Quốc Phòng, từ trần ngày 25/02/2010 ; Chuẩn Tướng Huỳnh Thới Tây, Phụ Tá Tư Lệnh CSQG kiêm Trưởng Khối Cảnh Sát Đặc Biệt Trung Ương, khép mắt vĩnh viễn ngày 12/09/2010 .v..v… Những “Người Lính Già xa Quê Hương” còn lại, chẳng lẽ rồi đây cũng ra đi mãi mãi trên bước quân hành lưu vong tủi nhục ; Những “KBC” còn kẹt lại trên quê hương, các anh em Thương Phế Binh VNCH không lẽ mai này cũng khập khễnh chống chiếc nạng gỗ hoặc lết lê ôm nỗi “Quốc Hận” đi vào lòng đất mẹ bị ngập chìm trong bể máu của lũ cộng sản vô thần. Cuộc đời của những người hy sinh máu xương để bảo vệ Tổ Quốc, những người mang sinh mạng đặt trên đầu súng để cho Quê Hương, Dân Tộc được sinh tồn … Không lẽ giây phút cuối của cuộc đời phải kết thúc đắng cay, chua xót như thế này sao …!!!
Con đường viễn xứ, con đường vong quốc và cũng là con đường đấu tranh, tính theo thời gian thì đã kéo dài trên 35 năm, nói về không gian thì con đường này kéo dài từ trong ngục tù trên quê huơng Việt Nam đến tận các quốc gia tự do trên thế giới có dấu chân của người Việt tị nạn cộng sản … Người thì vẫn miệt mài tranh đấu … Người thì no cơm, ấm áo ngoảnh mặt thờ ơ … Người thì “áo gấm về làng” tiếp máu hoặc bắt tay với giặc … Người thì vung vít, khoa tay, múa chân đấu tranh trên salon, trên bàn tiệc với rượu thịt ê chề, chờ tình hình thế giới thay đổi bạo quyền CSVN … Người thì lần lượt trở về cát bụi …!
Hai mươi năm binh lửa, Người Lính VNCH hiện diện trên khắp các mặt trận, trực diện chiến đấu đánh đuổi bọn CSBV xâm lược … Hơn bảy ngàn ngày đêm, Người Lính VNCH có mặt trên mọi nẻo đường đất nước, lấy máu hồng của mình viết hai chữ “Tự Do” cho Miền Nam Việt Nam ; Ba mươi lăm năm vong quốc, Người Lính VNCH miệt mài đấu tranh để giành lại hai chữ “Tự Do” đã mất trên quê hương, tổng cộng 55 năm, hơn nửa thế kỷ, gần hết một kiếp người … Những đứa con yêu của Tổ Quốc chiến đấu không mệt mỏi từ lúc tuổi còn son trẻ cho đến tuổi “nhân sinh thất thập …” mái tóc đã ngã màu sương tuyết … Những người hùng của một thời lửa đạn giờ đây là những “Người Lính già không quân trang” chật vật với thời gian hạn hẹp còn lại của cuộc đời, vẫn tiếp tục bước đi trên trận tuyến Quốc-Cộng còn dang dở, cho đến một ngày … dù tâm vẫn tràn đầy, nghị lực chưa vơi nhưng … thân xác đã hao gầy, sức đã mòn, bình dưỡng khí trong hai lá phổi đã cạn, đôi chân cứng đá mềm giờ đã ngả nghiêng, cặp mắt mờ mờ thấp thoáng cổng nghĩa trang, mà con đường đấu tranh thì vẫn “Đường trường xa …”….!!!
Dec 20, 2010
Sáng mở mắt thức dậy đi cày trả nợ áo cơm, tối lên giường nhắm mắt khép lại thêm một ngày trôi qua của đời người hay là khép lại cánh cửa trần gian vĩnh viễn nào ai biết … Mỗi ngày chạy đua với thời gian trong cái vòng tròn nhỏ bé chỉ có 12 con số với bao nhiêu việc, ngày này sang ngày khác đã vương lại “dấu chân chim” nơi khóe mắt, thời gian vùn vụt lướt qua in hằn trên vầng trán những nếp ưu tư trăn trở quê hương dân tộc vẫn còn đang ngập chìm trong thiên đàng máu của lũ bạo quyền CSVN. “Trách Nhiệm” chưa hoàn thành mà đã gần hết một kiếp người, gót giày saut viễn xứ đang di hành về hướng nghĩa trang mà cố quốc vẫn dặm trường cách trở …!
Đời người chỉ là thoáng phù du … nhưng thoáng phù du đó là cả một chiều dài ngụp lặn bể dâu trong cuộc sống, thăng trầm trong dòng lịch sử quê hương … những tháng ngày vô tư nô đùa của tuổi thơ, những năm dài mài đủng đáy quần trên ghế nhà trường, những ngày mòn gót giày xuôi ngược sông hồ làm người lính gìn giữ quê hương … thời gian đã mang đi tất cả chỉ để lại hai chữ “dĩ vãng” buồn tênh và phần đời viễn xứ buốt đau …!
Hằng ngày dành chút thì giờ lặng lẽ đi vào dòng tiềm thức, lục lọi tìm kiếm những trang “KBC” còn vương lại trong chiếc balô “ký ức” kể từ ngày gãy súng, để mà thương, để mà nhớ những ngày khoác chinh y … Để “Tưởng Niệm” những người trong một chuyến quân hành mãi mãi không trở về … những chuyến hải hành ra khơi không bao giờ trở lại cập bến … những phi vụ miên viễn không trở lại hạ cánh chạy dài trên phi đạo … những “Kinh Kha” thời đại trong công tác vượt tuyến, xâm nhập mật khu của giặc và trở thành những chiến sĩ vô danh ; Để “Vinh Danh-Tri Ân” những người đã đem máu đào tô thắm Lá Cờ Hồn Thiêng Sông Núi, đem giòng máu đỏ làm mạch sống cho cả Miền Nam Việt Nam … những người đã đem cánh tay, cái chân làm hàng rào bảo vệ hai chữ “Tự Do” cho quê hương … những người hy sinh cặp mắt làm ánh hỏa châu soi sáng chiến trường cho đồng đội dựng cờ chiến thắng. Nói tóm lại … Người Lính VNCH từ hậu phương ra đến tiền tuyến, người đóng góp sinh mạng, kẻ góp một phần thân thể, người góp máu, kẻ đổ mồ hôi, kẻ công người lao bảo toàn “Danh Dự“, chu toàn “Trách Nhiệm ” bảo vệ “Tổ Quốc” cho đến một ngày …
Một ngày nhớ để mà đau … ngày Miền Nam Việt Nam bị người bạn đồng minh bức tử, Người Lính VNCH bị trói tay trong thế chiến lược trên bàn cờ chính trị của hai khối Tư Bản và Cộng Sản ; Ngân khoản 300 triệu đô viện trợ khẩn cấp về mặt quân sự theo yêu cầu của chính phủ VNCH trong cơn hấp hối cũng bị người bạn đồng minh nhẫn tâm làm ngơ … để rồi ngày 30/04/1975 đã trở thành ngày đại tang của quê hương, dân tộc. Ôi … VNCH là một tiền đồn tự do với một quân đội hùng mạnh, thiện chiến ngăn chận sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản nơi vùng Đông Nam Á trong suốt hai mươi năm đã sụp đổ tang thương chỉ vì 300 triệu đô !
30/04/1975, một ngày tàn chinh chiến thương đau, uất nghẹn, tang tóc … Mẹ Việt Nam xót xa, tan nát cõi lòng nhìn những đứa con yêu của tổ quốc hiên ngang đi vào lịch sử … một số hối hả, kinh hoàng rời bỏ quê hương … một số rút vào rừng lập chiến khu phục quốc tiếp tục chiến đấu … hằng trăm ngàn lê lết bên lề cõi sống trong cặp mắt hận thù của kẻ mang danh “giải phóng” … hằng trăm ngàn đứa con “dại khờ” lần lượt khăn gói đi vào cạm bẫy giết người trong chính sách gian trá “một tháng học tập cải tạo” của lũ cộng sản độc ác, gian tà, khát máu, điêu ngoa, xảo trá. “Một tháng học tập” đó đã bị lũ “đỉnh cao trí tuệ” “giải phóng” thành vài năm cho đến gần 20 năm tùy theo cấp bậc, chức vụ, ban ngành … Hơn hai trăm ngàn đã nhắm mắt vĩnh viễn trong các trại tù khổ sai, khắc nghiệt vì bị tra tấn, bỏ đói, thủ tiêu, cưỡng bức lao động quá sức người, bệnh hoạn không được chữa trị, vượt ngục không thành, một số đã tự tử trong cơn uất nghẹn tột cùng !
Những người tù “ngã ngựa” may mắn còn thoi thóp, lần lượt rời khỏi trại tù “cải tạo” để bước vào nhà tù “quê hương” với lý lịch “ngụy” lê tấm thân tàn, ma dại dưới sự quản chế của đám quỷ đỏ địa phương trong cái chế độ bạo quyền, thù hằn, phi nhân, vô thần, khát máu, độc tài, độc ác, gian trá và ngu dốt. Với mảnh bằng tốt nghiệp “cải tạo” kèm theo lý lịch “ngụy” nên đi đến nơi nào xin việc làm cũng “được” …. từ chối, thôi thì đành cầm cái mảnh bằng lót “bàn tiếp hậu” ngồi nơi góc đường vá xe, đạp xích lô, kéo xe cây, khuân vác .v..v… để đỡ gánh nặng kinh tế cho cha mẹ, vợ con trong cái thiên đàng “xuống hố cả nước”.
Cái mảnh bằng “cải tạo” với lý lịch “ngụy” bị lũ cộng sản ngu dốt, căm thù “giải phóng” ra ngoài cuộc sống của xã hội, bỗng trở thành vị cứu tinh khi chính phủ Hoa Kỳ dưới thời tổng thống Ronald Reagan đón nhận vào Mỹ theo diện tị nạn chính trị trong chương trình nhân đạo. Những người “gãy súng” đang thoi thóp trong biển máu “giải phóng” có bằng tốt nghiệp “cải tạo” từ ba năm trở lên, nghẹn ngào giã từ quê hương, vui mừng thoát khỏi cái địa ngục trần gian ra đi về hướng ánh sáng ngọn đuốc “Tự Do soi sáng Thế giới” của “Nữ Thần Tự Do” nơi Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Kẻ đến trước, người đến sau đã trở thành “Người Lính Già xa Quê Hương”, trong cuộc chiến họ vai sát vai gánh vác giang sơn, đem sinh mạng “Bảo Quốc-An Dân” … ngày nay trên mảnh đất lưu vong, họ tiếp tục chung tấm lưng gầy đem những chuỗi ngày còn lại đóng góp vào công cuộc đấu tranh giành lại hai chữ “Tự Do” cho quê hương dân tộc đã bị lũ CSVN cướp mất từ một ngày nửa phần còn lại của đất nước rơi vào tay cộng sản 35 năm về trước. Những người trai một thời đi viết sử xanh, bây giờ tóc đã hoa râm cho đến bạc trắng mái đầu nhưng họ luôn luôn có mặt và tiên phong trong đoàn người biểu tình dưới cơn nắng cháy gay gắt, dưới cơn mưa đẫm ướt hoặc ngồi lạnh căm ngoài trời thắp nến trong những đêm không ngủ … để lên án, tố cáo tội ác của cộng sản, đả đảo bạo quyền hại dân và bán nước, cũng như đập tan sự xâm nhập của bè lũ cộng sản đã và đang len lõi vào Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại bằng con đường văn hóa vận trong Nghị Quyết 36.
Trong khi những Người Lính VNCH lê tấm thân già cùng đồng bào và giới trẻ hải ngoại miệt mài đấu tranh cho Tự Do hay nói đúng hơn là đấu tranh giải thể bạo quyền CSVN, thì lại có những kẻ nhẫn tâm cởi bỏ manh áo tị nạn, trơ trẻn khoác vào mình chiếc áo gấm Việt kiều trở về tung tiền ăn chơi thỏa thích trên thân thể quê hương mẹ rách nát, dày vò những thân xác mang đầy vết tích tang thương đẫm nước mắt xót xa ; Có kẻ dã man vì chút lợi riêng trở về cúi đầu nhận cái áo gấm bố thí “Việt kiều yêu nước_Khúc ruột ngàn dặm” của đảng để bắt tay hợp tác với giặc xóa bỏ ngày đại tang của quê hương …! Những con sâu này không nhiều thì ít đã làm ảnh hưởng đến công cuộc đấu tranh của Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại … Những con vi khuẩn này đã làm cho thế giới tự do nhận định về bạo quyền CSVN ở góc cạnh chính trị nào …!
Có người thì suy nghĩ cao siêu hơn nên ngồi im chờ tình hình thế giới thay đổi CSVN, hoặc “ngây thơ” nằm mơ đợi chờ lũ chó dại gian trá CSVN tự thay đổi, tự khai tử đảng CSVN, tự giải tán chế độ bạo quyền và trao trả đất nước lại cho người dân ;
Giở lại trang sử cũ trong quá khứ, nếu lũ chó điên CSBV tôn trọng những gì đã ký kết thì đã không có khói lửa chiến tranh triền miên phủ dày quê hương suốt 20 năm, không có Tết Mậu Thân 1968 kinh hoàng, dòng lịch sử Việt Nam không có trang sử máu “Tháng Tư Đen 1975” với năm vị tướng lãnh cùng một số Quân-Cán- Chính VNCH phải tự sát và hơn hai trăm ngàn Quân-Cán-Chính VNCH phải vùi xác không manh chiếu rách bó thây trong hai trăm ngôi mộ máu “Trại Cải Tạo” trên hai miền Nam Bắc … 850 ngàn người Việt không phải ngủ vùi dưới lòng đại dương … không có thảm cảnh mấy chục triệu người dân phải uống nước mắt ngày này sang ngày khác để mà sống ngay chính trên quê hương của mình … không có ba triệu người Việt bước chai gót chân tha hương trên khắp thế giới và cũng không bao giờ có lũ “dép râu, nón cối, mũ tai bèo” hút cạn máu người dân, nhưng lại khiếp nhược, ươn hèn quỳ lạy dâng quê cha, bán đất tổ cho giặc để trở thành lũ bạo quyền tư bản đỏ ngày hôm nay. Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã từng nói “Đối với bọn CSVN, không có hội đàm hay thương thảo, mà chỉ có đem bom ném lên đầu bọn chúng ” … Hiện tại, chúng ta không có bom để ném lên đầu bọn chúng, nhưng chúng ta có quả bom “toàn dân” với mấy chục triệu ngòi nổ đang chờ người châm ngòi để khai tử lũ bạo quyền CSVN.
Năm 1975, Miền Nam Việt Nam bị cúp 300 triệu đô viện trợ về mặt quân sự nên đã rơi vào bàn tay khát máu của CSBV … Ngày nay, đồng bào hải ngoại gởi tiền về VN từ tám đến mười tỷ đô hằng năm, lũ cộng sản đã dùng một phần trong số tiền này tung ra Nghị Quyết 36 để làm lủng đoạn và đánh phá công cuộc đấu tranh của Cộng Đồng Người Việt tị nạn cộng sản nơi hải ngoại … Thử hỏi như thế thì bao giờ bạo quyền CSVN sụp đổ đây …! Con đường đấu tranh đầy dẫy chông gai, muôn ngàn khó khăn, đòi hỏi sự hy sinh, đoàn kết, kiên gan, bền chí, nhiệt tâm, tài trí, nhân lực, không ỷ lại và nhận thức rõ điểm “Tâm” và “Diện”. Dù tình hình thế giới có ảnh hưởng đến Việt Nam như thế nào đi nữa hoặc áp lực lũ bạo quyền CSVN thay đổi đường lối, chính sách, thì cộng sản vẫn là cộng sản. Con đường đấu tranh của chúng ta phải tiếp tục đi cho đến ngày thành công, chuyện nhà chúng ta thì chúng ta phải lo trước, đừng bao giờ ỷ lại, hy vọng từ bất cứ một thế lực ngoại bang nào hay trông chờ một biến chuyển của thế giới thay đổi CSVN … Cộng sản không thể thay đổi mà phải bị thay thế bởi chính toàn dân Việt Nam.
Con đường viễn xứ kéo dài gần 36 năm … những gót giày saut tha hương từ từ di hành về bên kia thế giới, bỏ lại đồng đội trên xứ lạ quê người … Những vì “Sao” của một thời lửa đạn lần lượt rụng rơi … Trung Tướng Lê Nguyên Khang, cựu Tư Lệnh Sư Đoàn TQLC lừng danh, đã cỡi “Cọp Biển” ra đi vĩnh viễn ngày 12/11/1996 ; Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh Quân Chủng Không Quân VNCH, nghiêng cánh sắt “Tổ Quốc Không Gian” vĩnh biệt ngày 27/08/1997 ; Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, cựu Tư Lệnh CSQG với tấm hình lịch sử xử tử tên đại úy đặc công cộng sản Nguyễn Văn Lém tự Bảy Lốp, ra đi vĩnh viễn ngày 14/07/1998 ; Người Lính lớn nhất của nền Đệ Nhị Cộng Hòa, Tổng ThốngNguyễn Văn Thiệu kiêm Tổng Tư Lệnh Tối Cao QLVNCH đã mang bao tâm tư và câu nói bất hủ “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm“, lặng lẽ vĩnh biệt toàn thể Quân-Dân- Cán-Chính VNCH” ngày 29/09/2001 ; Chuẩn Tướng “Thiên Thần Mũ Đỏ” Lê Quang Lưỡng tung cánh dù vĩnh biệt ngày 21/09/2005 ; Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, người hùng của Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, mang chiến dịch “Lôi Phong” lịch sử “Tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị” ra đi vĩnh viễn ngày 22/01/2007 ; Hải Quân Phó Đô Đốc Chung Tấn Cang vượt bao hải lý “Tổ Quốc Đại Dương” về bên kia thế giới ngày 24/01/2007 ; Đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH, vĩnh viễn từ giã ba quân, tướng sĩ ngày 22/01/2008 ; Đúng ba tháng sau, vào ngày 22/04/2008 … Trung Tướng Dư Quốc Đống, cựu Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù đã bung cánh dù vĩnh biệt theo vị cựu tư lệnh tiền nhiệm là Đại Tướng Cao Văn Viên ; Trung Tướng Cao Hảo Hớn, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Điều Hợp Bình Định và Phát Triển Trung Ương kiêm nhiệm Phụ Tá Quốc Phòng, từ trần ngày 25/02/2010 ; Chuẩn Tướng Huỳnh Thới Tây, Phụ Tá Tư Lệnh CSQG kiêm Trưởng Khối Cảnh Sát Đặc Biệt Trung Ương, khép mắt vĩnh viễn ngày 12/09/2010 .v..v… Những “Người Lính Già xa Quê Hương” còn lại, chẳng lẽ rồi đây cũng ra đi mãi mãi trên bước quân hành lưu vong tủi nhục ; Những “KBC” còn kẹt lại trên quê hương, các anh em Thương Phế Binh VNCH không lẽ mai này cũng khập khễnh chống chiếc nạng gỗ hoặc lết lê ôm nỗi “Quốc Hận” đi vào lòng đất mẹ bị ngập chìm trong bể máu của lũ cộng sản vô thần. Cuộc đời của những người hy sinh máu xương để bảo vệ Tổ Quốc, những người mang sinh mạng đặt trên đầu súng để cho Quê Hương, Dân Tộc được sinh tồn … Không lẽ giây phút cuối của cuộc đời phải kết thúc đắng cay, chua xót như thế này sao …!!!
Con đường viễn xứ, con đường vong quốc và cũng là con đường đấu tranh, tính theo thời gian thì đã kéo dài trên 35 năm, nói về không gian thì con đường này kéo dài từ trong ngục tù trên quê huơng Việt Nam đến tận các quốc gia tự do trên thế giới có dấu chân của người Việt tị nạn cộng sản … Người thì vẫn miệt mài tranh đấu … Người thì no cơm, ấm áo ngoảnh mặt thờ ơ … Người thì “áo gấm về làng” tiếp máu hoặc bắt tay với giặc … Người thì vung vít, khoa tay, múa chân đấu tranh trên salon, trên bàn tiệc với rượu thịt ê chề, chờ tình hình thế giới thay đổi bạo quyền CSVN … Người thì lần lượt trở về cát bụi …!
Hai mươi năm binh lửa, Người Lính VNCH hiện diện trên khắp các mặt trận, trực diện chiến đấu đánh đuổi bọn CSBV xâm lược … Hơn bảy ngàn ngày đêm, Người Lính VNCH có mặt trên mọi nẻo đường đất nước, lấy máu hồng của mình viết hai chữ “Tự Do” cho Miền Nam Việt Nam ; Ba mươi lăm năm vong quốc, Người Lính VNCH miệt mài đấu tranh để giành lại hai chữ “Tự Do” đã mất trên quê hương, tổng cộng 55 năm, hơn nửa thế kỷ, gần hết một kiếp người … Những đứa con yêu của Tổ Quốc chiến đấu không mệt mỏi từ lúc tuổi còn son trẻ cho đến tuổi “nhân sinh thất thập …” mái tóc đã ngã màu sương tuyết … Những người hùng của một thời lửa đạn giờ đây là những “Người Lính già không quân trang” chật vật với thời gian hạn hẹp còn lại của cuộc đời, vẫn tiếp tục bước đi trên trận tuyến Quốc-Cộng còn dang dở, cho đến một ngày … dù tâm vẫn tràn đầy, nghị lực chưa vơi nhưng … thân xác đã hao gầy, sức đã mòn, bình dưỡng khí trong hai lá phổi đã cạn, đôi chân cứng đá mềm giờ đã ngả nghiêng, cặp mắt mờ mờ thấp thoáng cổng nghĩa trang, mà con đường đấu tranh thì vẫn “Đường trường xa …”….!!!
Dec 20, 2010